Cô gái tháng Mười

Lê Huy Hoàng

Hết hàng: Hết hàng

[Thaihabooks] Năm 15 tuổi, Lạc tình cờ gặp một cô bé và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không kịp hỏi tên, mang trong mình một tình yêu không thể thổ lộ, Lạc đã biến cô bé thành nguồn cảm hứng để viết nên những câu chuyện của mình. 7 năm sau, Lạc giờ đã trở thành một nhà văn nổi tiếng. Trong một buổi giao lưu với độc giả, Lạc gặp một cô gái và hai người ngay lập tức cảm mến nhau. Khi cô gái đưa Lạc về nhà ra mắt bố mẹ, Lạc đã bất ngờ khi nhận ra em gái người yêu chính là cô bé năm nào. Một chuyện tình tay ba bắt đầu, mỗi người đại diện cho một quan điểm về tình yêu và hôn nhân trong thời hiện đại. Một câu chuyện đẹp với nhiều uẩn khúc. Không phải một cái gì đó bi đát, đau thương, hay éo le, chỉ là một câu chuyện mà ai cũng có thể thấy mình là nhân vật chính.

Trích đoạn sách:

Cô gái trẻ Kiều Trang đang mang một tâm trạng khá phức tạp, vừa lo lắng hồi hộp lại vừa phấn khích mong đợi. Căn nguyên của tâm trạng ấy cũng không có gì bí ẩn, chỉ là Trang sắp đưa bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ. Hai người đã biết chuyện Trang có bạn trai được một thời gian, và đã năm lần bảy lượt giục đưa anh ta về giới thiệu. Thế rồi cuối cùng thì Lạc, bạn trai của Kiều Trang, cũng đồng ý chọn một ngày để đến nhà bạn gái.

Đối với Kiều Trang mà nói, sự kiện này mang một ý nghĩa trọng đại. Đây là lần đầu tiên Trang giới thiệu bạn trai với gia đình. Mà nói đúng hơn, Lạc cũng mới chỉ là người bạn trai đầu tiên của cô. Bạn đang hình dung ra một cô gái nhỏ học cấp ba, hay một cô sinh viên năm nhất năm hai trẻ trung thơ ngây? Không, Kiều Trang năm nay đã hai mươi sáu tuổi. Làm thế nào mà một cô gái hai mươi sáu tuổi mới yêu đương lần đầu? Có lẽ chính Trang cũng thấy chạnh lòng về chuyện này. Thực ra Trang không phải là một cô gái xấu xí. Khuôn mặt trắng trẻo, hơi tròn, đôi mắt lá răm và cái mũi cao chỉ ra rằng chủ nhân của chúng là một cô gái ưa nhìn, nói đúng ra là xinh xắn hơn rất nhiều người. Dứt khoát sẽ không có ai cho rằng vấn đề nhan sắc là lý do cho sự muộn màng trong tình cảm của Trang. Thật ra, nó là một điều khác hẳn: bấy lâu nay Trang quá tập trung cho chuyện học hành.

Người ta sẽ không cho là có sự gì bất thường nếu một nữ sinh trung học quyết định không yêu đương để tập trung cho học hành. Vào đại học, mọi thứ trở nên thoáng hơn, tuy không phải là không có những người vẫn quyết chí học thật nhiều, thật tốt. Những ngày khi mới bước chân vào đại học, Trang cũng có lúc để ý đến anh này anh nọ, và nếu như tình trạng đó tiếp diễn thì sớm hay muộn cô cũng sẽ bắt đầu một chuyện tình thôi. Nhưng có một biến cố đã xảy ra. Chỉ sau một học kỳ, Trang xin được học bổng du học. Ngay từ đầu Trang đã hoàn toàn không có ý định yêu đương với một người nước ngoài. Cô nàng nhìn thấy rõ những khó khăn mà một chuyện yêu đương như thế có thể xảy ra. Còn những anh chàng Việt Nam cùng học chung trong môi trường đó? Thật tệ khi Trang chẳng có tình cảm với ai cả. Rốt cuộc, những năm tháng du học xa xứ của Trang thật cô đơn.

Sau khi học xong đại học, Trang tiếp tục ở lại học thạc sĩ. Luôn sáu năm như vậy. Khi trở về Việt Nam thì Trang đã hai mươi nhăm tuổi. Cô nàng dễ dàng tìm được một công việc tuyệt vời. Thế nhưng tình ái vẫn là thứ xa xôi. Trang biết rất rõ, ở vào cái tuổi của mình bây giờ, nàng không nên tìm kiếm những chuyện tình yêu phiêu lãng nữa. Đó là thứ dành cho những kẻ mười tám, đôi mươi. Ở tuổi của Trang, nhiều bạn bè đã lập gia đình. Có trường hợp là chuyện tình ái lâu năm. Nhưng phần nhiều hơn là những trường hợp chẳng yêu nhau lâu lắm, chỉ cơ bản là gặp nhau, thấy điều kiện hai bên đều tốt đẹp và một chút gì nữa gọi là “thích”. Và rồi lấy nhau. Thứ tình cảm giữa những cặp vợ chồng này có thể gọi là tình yêu? Tất nhiên có thể. Nhưng chỉ là theo cách nhìn nhận của người thường mà thôi. Lạc từng nói thế. Chàng bảo rằng phần lớn mọi người bây giờ có một thứ tình yêu hời hợt quá. Khi yêu nhau, dường như họ đã xác định từ đầu là cần tìm một người có những điều kiện phù hợp. Còn cái thứ tình cảm mà yêu chỉ thuần túy là yêu, cuồng nhiệt đam mê và không có tính toán lợi ích, thì thật là hiếm hoi. Ở tuổi như Trang, các cô gái chỉ chú ý tìm kiếm cho mình một người đàn ông tốt, tức là tốt về mặt kinh tế, tiền đồ, sự nghiệp. Nếu tìm được một người như thế, họ sẽ tìm hiểu, và rồi tiến tới hôn nhân. Trang hiểu rõ tình hình của mình. Nhưng nghĩ đến chuyện yêu đương hời hợt, cứ phải nhìn vào công việc và thu nhập của người ta là Trang lại rùng mình. Từ khi Trang ổn định, nhiều lần có những người đàn ông ngỏ ý làm thân. Nhưng Trang chẳng nhận lời với ai, đơn giản là vì nàng không thấy có tình cảm với họ. Người xung quanh bảo Trang kiêu kỳ, kén chọn. Đâu phải thế, chỉ là Trang thấy những người đàn ông đó… không hoàn thiện. Cái mà họ thiếu là tình yêu của nàng. Một tình yêu trinh tân, chân thành và thực sự đáng gọi là tình yêu. Và cái cảm giác yêu đương đó thì Trang hiểu.

Tuy chưa từng bao giờ có người yêu, nhưng Trang vẫn biết được cảm giác yêu đương. Bởi vì nàng cũng đã từng yêu rồi. Những tình yêu không bộc lộ ra ngoài, câm nín và thường thì không kéo dài, cũng không dằn vặt lắm. Như thời còn học cấp hai, lần đầu tiên Trang cảm thấy thích một cậu bạn cùng lớp. Cậu ta cao, gầy và đẹp trai. Thật là một niềm vui lớn lao khi mỗi ngày đến trường được gặp, được nói chuyện cùng cậu bạn đó. Lần đầu tiên biết đến cảm giác thích một người của Trang là như vậy. Nó rung rinh, hồi hộp, khe khẽ. Tình yêu học trò có thể là một nụ cười nhẹ nhàng của cậu bạn cùng lớp, cũng có thể là một lần nào đó vô tình chạm mặt trên cầu thang. Ôi cái thời mà mọi thứ đều thật đẹp đẽ và dễ dàng. Ngay thậm chí khi ngày tốt nghiệp chia tay, chẳng biết bao giờ mới gặp lại cậu bạn mình thích, ấy vậy mà Trang vẫn thật bình thản. Mọi người cũng đều như vậy, chia tay với những tình cảm trong sáng, thiêng liêng của tình yêu học trò chẳng chút khó khăn. Như thể trút bỏ một cái gì đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng không sâu nặng đến mức phải đau lòng. Hiếm khi chúng ta gặp một người dằn vặt với một tình yêu từ thuở mười ba, mười bốn, không kể trường hợp tình yêu đó tiếp diễn trong những năm tháng sau này.

Trải nghiệm về cảm xúc yêu đương của Trang là như vậy. Khi lên cấp ba và khi mới vào đại học, Trang cũng có lại thoảng qua những cảm xúc này với những chàng trai khác. Và nàng hiểu rằng người tình mà nàng đang tìm kiếm bây giờ chí ít phải khơi gợi lại thứ cảm xúc mà nàng rất mực tin tưởng cũng như thèm khát này. Phải tìm kiếm một người như thế ở đâu? Liệu chủ động đi tìm có thấy được không? Chắc là không rồi. Trang từ chối những cuộc “xem mặt” do mẹ mình hay bạn bè giới thiệu sau một vài lần chẳng đi tới đâu. Nàng chỉ muốn chờ đợi mà thôi. Tình yêu là phải tự nhiên, Trang ngây thơ tin là như thế. Nàng cũng rất phiền lòng khi niềm tin đó không được ai chia sẻ cùng. Một đôi lần Trang thổ lộ những suy nghĩ của mình với những người bạn thân. Không phải ai cũng chê bai, nhưng phần lớn đều nói rằng nàng quá lý tưởng. Họ bảo rằng: ”Đúng là mày chưa yêu bao giờ có khác! Nghe tao này, bây giờ mà cứ chờ đợi một thứ tình yêu như thế thì sẽ chẳng bao giờ có đâu. Hãy thực tế hơn! Chứ không thì hai, ba năm nữa là mày thành gái già đấy, đến lúc đó thì hối không kịp!”

Nhưng rồi, bỗng một ngày nọ, Trang tìm ra một người có thể thấu hiểu mọi nỗi niềm của nàng, thậm chí còn nói lên được những điều đào sâu hơn, khai sáng hơn. Người đó là Lạc Tiên. Và cuốn tiểu thuyết của anh ta, cuốn Hoang tưởng, đã khiến cho nàng xúc động sâu sắc. Cuốn sách kể về một nam thanh niên mang trong mình một tình yêu thắm thiết, sâu nặng vô cùng nhưng không được đáp lại. Nhưng anh ta vẫn ấp ủ tình yêu đó trong nhiều năm, và luôn luôn tuyệt vọng. Những đoạn miêu tả tâm trạng vò xé, bệnh hoạn của nhân vật này gây ám ảnh và kinh hãi đến mức phát khóc lên được. Càng đọc, Trang càng thấy yêu anh chàng thanh niên, và căm ghét cô gái đã phũ phàng khinh bỉ tình yêu nồng nàn đến không tưởng đó.

Công ty CP Sách Thái Hà trân trọng giới thiệu!

Sản phẩm liên quan

Sản phẩm mới nhất